Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi. Rồi bảo cảm ơn ta đi. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.
Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm.
Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Tôi lại dẫn ông anh đi. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy.
Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm.
Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành.
Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Để tránh những hận thù. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi.
cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.
Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Hai bên dè chừng nhau. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn.
Không lại phản tự nhiên quá. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu.
Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi.