Tiếng chuông điện thoại reo vang chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của James. Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn. Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy.
Làm sao có thể thất bại được cơ chứ? Cuối cùng thì anh đã tìm ra cách làm việc thông minh hơn chứ không phải là chăm chỉ hơn. Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc. Chỉ còn một thông tin quan trọng nữa thôi và tớ biết mình có thể nói luôn lúc này.
James vẫn còn nhớ nét mặt tỏa sáng vì tự hào của Jessica khi cô ấy bước vào văn phòng anh để báo cáo công việc. - Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. Tôi tin rằng những chuyện như thế này sẽ không bao giờ lặp lại nữa.
Cậu ta cũng đã làm rất đúng. Thảo nào họ cứ liên tục đạt và vượt chỉ tiêu, tinh thần thì sảng khoái và họ không bao giờ phải ở lại làm trễ. Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai.
Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. Các bà mẹ của họ vốn là hai chị em sinh đôi giống nhau như đúc và luôn là những người bạn tốt nhất của nhau. Jack, sếp của anh, gọi James lên văn phòng gặp ông.
- Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn. Bằng cách đó, cậu có thể kiểm soát được kết quả mong muốn và nhất là hạn chế tối đa các khả năng thất bại. - Thôi cậu khỏi ngồi, tôi chỉ nói nhanh thôi.
Thế đấy, tớ chỉ biết im lặng và gặm nhấm những sai lầm của mình. Chiều hôm đó, James quyết định gọi Josh vào phòng. Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ.
- Tớ hiểu rồi, - James đồng ý. Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình. Và khi công việc không được như ý thì chính James là người phải chịu trách nhiệm sửa chữa những sai lầm ấy.
Anh muốn tìm cách sẻ chia với họ những điều mà Jones đã chỉ cho anh. - Vậy vào thời điểm đưa ra những quyết định đó, cậu có biết chúng sẽ dẫn đến hậu quả khó khăn hiện tại không? - James hỏi. Đã đến lúc phải nghỉ ngơi một chút.
James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu - Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian. Và tôi nhận ra rằng, mặc dù "triệu chứng" khó khăn của mỗi người là rất khác nhau, thế nhưng tất cả họ đều đang cần đến một "loại thuốc điều trị": đó là cách ủy thác công việc sao cho quy trình tổng thể được hiệu quả hơn.