Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người.
Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Nháy: Chiều đi đá bóng.
Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống.
Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp. Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông.
Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Con sông trước mặt thật xanh và êm.
Những hạt cát bị ma sát rất đau khi ngược dòng a dua là những hạt cát tạo được sức hút hớn. Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi.
Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.
Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.
Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Dù chỉ là một nhân vật.
Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa.