Bj Teens

ôn thi cùng cô bạn thân kanna sakuno

  • #1
  • #2
  • #3
  • Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.

    Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới.

    Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể.

    Một pho tượng im lìm. Trong tay tôi không có luật… Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi.

    Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh. Nhà văn ngồi lại một mình. Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp.

    Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Đó gọi là biết chơi.

    Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Nháy: Chiều đi đá bóng. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.

    Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên.

    Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi.

    Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Nó muốn khám phá tôi. Mình được khóc cho mình.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap