nhưng người ấy cảm thấy gì lúc đó? Hài lòng như bạn không? Và cái giọng gây gổ, thái độ cừu thị của bạn có làm cho người ấy muốn hòa giải với bạn không? Những ý kiến mà bạn tự kiếm thấy, có phải bạn tin hơn là những ý mà người ta đặt trong mâm bạc để dâng bạn không? Nếu bạn hiểu điều đó là đúng mà bạn còn nhất định bắt người khác phải theo ý bạn, chẳng phải là vụng về ư? Biết khéo léo dẫn khởi vài ý rồi để cho người ta tự kết luận lấy, chẳng là khôn hơn ư? Kiếm một tật xấu của người dễ hơn là tìm cái hay của họ.
Sau cùng, được lòng quý mến của bà ta chẳng vô cùng thú hơn là làm cho bà ta tức giận mà tự ái sao. Về sau ra sao trong sử đã có chép. Hai tháng sau, lúc tôi dọn nhà, chị cho tôi hay sắp thành hôn với cháu đầu bếp chánh.
Bức thư sửa chữa như sau này, tuy chưa được hoàn toàn, nhưng so với bức trên cũng tấn tới nhiều rồi. Nếu lúc đó, lại trả tiền nhà, ông còn nhất định dọn đi thì tôi cam đoan với ông tôi sẽ xin tuân ý ông. "Thiệt chỉ nhờ thịnh tình của anh em mà tôi được có mặt trong cuộc hội họp giữa các vị giám đốc cuả công ty và các vị thay mặt cho nhân viên, vì tôi không có cái may được ở trong nhóm trên hay nhóm dưới.
Lòng anh thành thật cho nên làm cảm động tất cả thính giả. Khi một con chó hơi tấn tới một chút, anh vuốt ve nó, khen nó, thưởng nó thịt; nói tóm lại, trọng thị sự thành công của nó. Một người bán xe hơi cũ theo học lớp giảng của tôi, cũng dùng phương pháp đó để bán một chiếc xe hơi cho một mối hàng người xứ Tô Cách Lan.
Phải, rồi sao nữa? Bạn xoa tay hoan hỉ. Mỗi tuần kiểm điểm những tấn tới hoặc những sai lầm của bạn. Tôi gốc gác ở Missouri: như vậy bạn đủ hiểu.
Phải làm cho sự thực linh động, có thú vị, và kích thích người ta nữa mới được. Khi bà hỏi anh ta làm sao mà dụ dỗ được nhiều đàn bà như vậy thì anh ta đáp: Thằng khờ nào mà chẳng làm được. Tôi hiểu, hôm trước không phải anh trông nom bữa tiệc.
Có rất ít những cuộc hôn nhân nhờ may rủi mà được hạnh phúc. Tuổi anh gấp đôi tuổi nó. Cái đó cũng đáng kể, phải không, ông?".
Ông Cobb trả lời: "Thưa ông, có lẽ tôi chỉ là người gặp nhiều may mắn nhất mà thôi". Tối, nó ngủ trên một gác thượng ghê tởm, sát mái nhà, cùng với bọn du côn cặn bã của thành Luân Đôn. Chúng tôi không quên ông.
Bà ta mắc đi thăm những nơi khác, cho nên một mình ông hầu chuyện một bà cô bên nhà vợ. Vì chính cha mẹ y và những người chung quanh y đã làm cho y trở nên như vậy. Trong bữa tiệc đó, có mười hai ông khách nữa mà tôi như không biết có ai hết: tôi phạm hết thảy những điều mà thường thức về xã giao để nghe trong mấy giờ đồng hồ nhà thực vật học của tôi.
Hơn nữa, bạn sẽ tiến được một bước lớn trong nghệ thuật dẫn đạo người. Tôi thích dắt con chó nhỏ của tôi lại nơi đó dạo chơi. Nó vô cùng hiệu nghiệm.