Tôi cũng không biết tên nơi đó nữa, nhưng thấy cảnh tĩnh mịch yên ổn. Mà thiệt ra - lời bà nói- nếu quân Lùn không tấn công Trân Châu cảng và làm cho tôi xúc động mạnh tới nỗi khỏi bệnh, thì có lẽ đời tôi tuy sống cũng như chết. Bà làm thân với thổ dân và đã ngạc nhiên trước cách họ đối lại.
500 Mỹ kim của vợ ông ky cóp trong khi dạy đàn Piano mà ông có tiền độ nhật, nhưng ông lại phải mượn trước 500 Mỹ kim ở số tiền bảo hiểm nhân mạng của ông nữa mới đủ sống. Ngày hôm nay tôi sẽ thuận theo hoàn cảnh chứ không bắt hoàn cảnh phải thuận theo ý muốn của tôi. Thích vậy, muốn vậy bạn cứ theo đúng lời khuyên sau đây, cũng lại của bác sĩ Alexis Carrel nữa.
Bạn nên cầu Trời đừng bao giờ bị bệnh thần kinh thác loạn vì không có nỗi đau đơn vật chất nào có thể ghê gớm hơn nỗi thống khổ của một tinh thần hấp hối hết. Mười lăm giờ đó, chao ôi! Lâu bằng 15 triệu năm. Rồi tôi tự nhủ: "Phải thôi ngay đi! Không được ưu tư nữa.
Ông tủi nhục, thất vọng tới sa lệ. Ông này đã coi đời người như một cuộc phiêu lưu vô vị và nặng nhọc, buồn chán lạ thường. Vậy thì ta không có gì đáng than.
Vận mạng làm sao mà thắng nổi một tâm hồn như thế? Khi đã hoàn toàn đui, ông nói: "Tôi thấy rằng tôi chịu được cảnh đui như những người khác chịu được những tai nạn của họ. Tôi biết sự đó hợp lý, nhưng chính tôi đã bao giờ có đủ can đảm và lương tri để xử sự như vậy chưa? Muốn rả lời câu hỏi này, xin bạn nghe câu chuyện đã xảy ra cho tôi cách đây nhiều năm. Thì lúc đó họ trốn cả rồi, trốn mất mà không một lời cám ơn! Tôi xin hỏi một câu: "Tại sao bạn và tôi - hay nhà buôn ở Texas trên kia - gia ơn cho người khác có là bao mà lại mong được nhiều người cám ơn hơn Đức Chúa?
Một khoa học mới là khoa di truyền học dạy rằng con người do 24 nhiễm thể (chomosomes) của cha, 24 nhiễm thể của mẹ cấu tạo nên. Mỗi tháng ông đọc lại một lần tất cả các giao kèo của công ty. Đô đốc tiếp: "Một chiếc tàu bị đắm, tôi không thể trục nó lên được.
Từ một người hiền hậu như trăm ngàn người khác, ông thành ra một ông già cẩu nhẩu cầu nhầu và phá hoại hạnh phúc gia đình ông. Nghĩa là thời bình cứ 1. Trong thâm tâm ông thất vọng, nhưng vẫn tự nhủ rằng "phải cố làm sao tránh không oán hận một ai".
Địa vị càng cao bao nhiêu thì đời càng thích mạt sát bấy nhiêu. Tất nhiên thế, không thể khác được. Đô đốc tiếp: "Một chiếc tàu bị đắm, tôi không thể trục nó lên được.
Boynton, chủ phòng nhân viên của công ty dầu lửa Soncony. Người chồng thứ nhì bỏ bà đi theo một người đàn bà khác đã có chồng, rồi chết trong cảnh nghèo khổ. Nếu Peary chịu làm một công chức nhỏ mọn trong phòng giấy của bộ Hải quân tại Washington, thì ông có bị chỉ trích tới như vậy không? Quan trọng gì mà khiến kẻ khác ghen ghét ông được.
Tôi tự hỏi mục đích ở đời là gì? Song trả lời không được, suy nghĩ hoài không ra. Cũng có thể những tinh tú đó tự nhiên mà sinh, có thể chúng vẫn có từ hồi có thời gian và không gian vậy. Nhiều thân chủ, dữ ta!"