Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.
Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém. Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt.
Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại.
Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Người lớn thì thật xa lạ. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó.
Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Đến chỗ học không phải để học. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi.
Thằng em ngồi bên phải tôi. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay.
Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn. Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.
Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị.
Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Liên miên liên miên đục vào óc. Tôi cất tờ giấy vào cặp.
Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Thế thì là thiên tài thế nào được. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.