Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Sau đây là một số dữ kiện.
Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.
Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua.
Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Giữa hiện thực và huyền ảo.
Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.
Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.
Này, mày bê cái kia cho chú. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế.
Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng.
Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt.
Tôi có làm gì ám muội đâu. Đi đâu cũng vất vả. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy.