Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Mực thước và tự nhiên.
Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Có điều, em chã thích.
Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.
Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống.
Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác. Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài.
Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.
Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt.
Mấy người này trông nhát lắm. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn.
Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem.
Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Họ vốn là những người khá nhạy cảm.