Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.
Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn.
Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật.
Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai.
Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất.
Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không.
Và bản thân họ phải tự thoát ra. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.
Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Tôi nhất quyết không đi.
Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt.
Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo.