Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi. Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử.
Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Nên không ai có lỗi.
Tôi không có bản lĩnh. Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà…
Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều.
Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua.
Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu.
Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Đường thông hè thoáng.
Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này.
lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn… Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Tôi định kêu to hơn, lại thôi.