Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Chưa có gì để không thích.
Tôi và thằng em lại về. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
- Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai.
À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Một ngày thả ra nắng mặt trời.
Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Đừng thuyết giáo vô ích. Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi.
Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Tất nhiên là không phải ai cũng thế.
Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Có phải em đang muốn nói anh câm đi?
Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào.
Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Con mèo quanh quẩn bên nách. Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi.
Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận. Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc.