Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa. Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại.
Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác.
Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh.
Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Không có chim non ở trong. Bác không hài lòng một tí nào.
Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Trông cậu buồn cười quá.
Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. Rồi ông lại bảo: Thôi. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông.
Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được.
Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Tôi làm trong năm phút. Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi.
Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ.