Với tên chính thức là Lớp thần kinh thực hành, lớp học này được lập nên để chữa những người bứt rứt về nhiều chuyện đến nỗi hoá điên. Hawkes, hồi sinh tiền, khoảng 20 năm về trước, làm trưởng khoa Đại học Columbia. Ông Charles Schwab cũng nói với tôi đại loại như vậy.
Đừng bao giờ nói: "Ngó cái khăn kỳ cục mà chị Sue gởi mừng năm mới chúng ta? Chị ấy đan lấy để khỏi mất một xu nào hết đây mà". Sau đó hàng tháng, lúc nào cũng như người mất hồn, ngủ không được, người rạc đi. Đoạn, ông lại hỏi: "Ai đã thấy xẻ mạt cưa?".
"Sau cùng tôi tìm đến một bác sĩ quen biết cũ. Housman, giáo sư ở Đại học đường Cambridge, một trong những nhà sư phạm nổi danh nhất thời ông. Thế là tôi đã làm cho những người xung quanh khổ sở.
Sự bình tĩnh và lòng tin của nhà tôi, thật đã làm cho tôi vững lòng. Kế đó ông ta chỉ cho Vicki Baum và những trẻ khác cách té ra sao, cách nhảy ra sao, vừa luôn miệng dặn: "Nhớ luôn luôn tưởng tượng mình như một sợi bún. Nếu không có cách nào thì tôi không thèm nghĩ đến nó nữa, quên nó đi.
Như vậy nghĩa là lính thuỷ có thể nhảy kịp xuống biển và phần rủi bị chết không lớn mấy. Tôi ngượng mà công nhận sự ngu ngốc đó, nhưng từ lâu kinh nghiệm dạy tôi rằng: "Dạy khôn hai mươi người dễ hơn sự thực hành những điều khôn chính mình đã dạy". Trong thời gian ấy, tôi chuyên tâm thu thập hết các sự kiện quan tới vấn đề.
Họ ăn rồi, bàn tán hàng giờ về những kinh nghiệm trong ngày. Muỗi bu lại làm cho ai cũng phải điên, thế mà không làm ông Charles Seifred bực bội chút nào hết. Nhưng truyện bà là truyện thiệt chớ không phải tưởng tượng đâu.
Schopenhauer trước kia đã nói: "Những kẻ hèn kém thấy thỏa thích vô cùng khi họ vạch ra lỗi lầm cùng những tật nhỏ của hạng người xuất chúng". Đồng thời áp dụng phương pháp của giáo sư Johnson. Thánh kinh đã nói: "Ăn một đĩa rau mà vui vẻ, còn hơn là ăn cả một con bò quay có hương vị của oán thù".
Đó là một sức mạnh có thiệt như sức hút của trái đất. Lần này tôi phải bàn cãi khá lâu, nhưng không vì có khách mà hoãn quyết nghị". Vì gia ân cho người là một dấu hiệu cao cả thì thụ ân của người khác là một dấu hiệu kém hèn".
"Bệnh u uất tựa như một thoái oán hờn dai dẳng, chủ ý để được người xung quanh luôn luôn thương hại săn sóc tới mình. Rồi bỗng nhiên tôi bắt đầu cố suy nghĩ, không quay cuồng trong lo lắng và sợ sệt như trước nữa. Nỗi cô đơn của lòng tôi tự nhiên biến mất.
Chắc các bạn muốn biết thêm một người khác đã áp dụng định thức thần diệu của H. Ông này là giáo sư dạy về thần học ở Đại học đường Edingburgh được nổi danh nhất. Tôi muốn nói: Tiêu cách nào mà cũng một số tiền đó, ta được lợi hơn cả.