Nhà kinh doanh đó không bằng lòng cách ông Boynton điều tra. Hồi đó cháu 19 tuổi, mới ở trường ra, nghĩa là không có một chút xíu kinh nghiệm nào về thương mãi. Đặt những câu hỏi bắt người ta phải trả lời "có" là một điều rất dễ.
Mới rồi, tôi gởi một tờ phỏng vấn có nhiều câu hỏi cho 1. Tôi không biết chơi mà bà ngồi bên cạnh tôi cũng vậy. Hoặc vì không từ chối được vì sợ mắc cỡ.
Cận thần có người can gián Hoàng đế vì lẽ không được "môn đăng hộ đối". Nghe lời ông khuyên, tôi thí nghiệm "tuần lễ mỉm cười" và ngay sáng hôm sau, khi rửa mặt, ngó trong gương, tôi tự nhủ phải bỏ cái bộ mặt đưa ma đó đi và quyết chí mỉm cười. Henry Ford nói: "Bí quyết của thành công - nếu có - là biết tự đặt mình và địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người vừa theo lập trường của mình".
Lần lần gia đình của ông thành một nơi thần tiên, vì nơi đó là nơi ông thảnh thơi dưỡng sức trong sự chiều chuộng âu yếm của vợ. Trong những bảo vật đó, có khả năng huyền diệu khích lệ người khác bằng những lời khuyến khích thành thật và khả năng làm cho họ biết những năng lực tiềm tàng của họ. Khi một con chó hơi tấn tới một chút, anh vuốt ve nó, khen nó, thưởng nó thịt; nói tóm lại, trọng thị sự thành công của nó.
Một nhà chính trị trước nhất phải nhớ tên những cử tri. Tai hại thay! Khả năng biết nghe đó hình như lại là khả năng hiếm thấy nhất. Ông không nói: "Tôi không muốn rằng hình của chúng nó được in trên báo".
Abraham Lincoln nghiệm rằng phần nhiều người ta biết an phận mà được sung sướng. Chẳng bao lâu xưởng đó, trước kia sản xuất thấp nhất, bây giờ đứng đầu trong nhà máy. Sự đáng tiếc lần trước, chắc chắn không xảy ra nữa đâu.
Một người học trò của tôi muốn mời bạn chơi banh rổ (basket ball) với mình mà viết như vầy: "Tôi muốn các anh lại sân của tôi chơi banh rổ. Tôi đương lo lắng việc của tôi đây. Xin bạn lấy kéo cắt những hàng tôi chép lại sau này, rồi dán vô trong nón hoặc trong gương, ở nơi nào mà mỗi buổi sáng, khi rửa mặt, bạn trông thấy liền.
Họ quên rằng đối với đàn ông, nét mặt nụ cười quan trọng hơn tơ lụa khoác lên mình. Chú đã làm nhiều cái bậy đến nỗi chú không dám chỉ trích một ai hết. "Quả thật tên tôi hơi lạ.
Khi viết xong, ông đọc cho bà mục sư nghe. Các bạn đọc tới đây đã nhiều rồi. Ông Schwab hỏi người đó: - Không hiểu tại sao một người có tài như thầy mà không làm cho nhân viên của mình có một năng lực sản xuất khá hơn được? Người kia đáp: - Tôi cũng không hiểu tại sao nữa.
Từ 100 năm, chưa thấy ông vua nào giữa thời bình mà tuyên bố những lời lạ lùng như vậy. Ông săn sóc nâng niu, kính trọng bà vợ tật nguyền một cách luyến ái và tế nhị đến nỗi bà phải viết câu này cho một người chị: "Em bắt đầu tin rằng có lẽ em thiệt là một nàng tiên như lời nhà em thường nói". Tươi như bông hoa, thầy giảng cho tôi nghe tại sao mỗi lần thầy ngừng lại và nói rõ ràng từng tiếng.