Trong chiến dịch tranh cử tổng thống năm 1992 của mình, Ross Perot đã chứng minh được tầm quan trọng của việc sử dụng những tấm băng rôn, biểu ngữ. Và thực sự Cuomo đã làm cho tất cả mọi người bất ngờ. Sonya Friedman, ông chủ chương trình Sonya Live của CNN phát vào mỗi kỳ nghỉ cuối tuần là một ví dụ điển hình.
Mặc dù với độ tuổi ngoài 60 như tôi thì nhạc nhạc rock, nhạc rap quá giật gân và dễ sợ, nhưng tôi cũng phải biết về chúng. Tôi sẽ nói nhiều hơn về việc nói trước công chúng ở một chương sau. Tôi biết mình rất thích công việc này, nhưng rõ ràng là tôi chưa có chuyên môn gì cả.
Những câu hỏi như vậy có hai mục đích: giúp cho các bạn làm quen với nhau, hiểu biết về nhau rõ hơn so với những lời giới thiệu sơ lược ban đầu; và đây cũng là dịp để đo thử kiến thức của đối phương, bạn sẽ bắt đầu biết họ thuộc trình độ nào, có quan tâm thời sự hay không… Ví dụ cụm từ người Mỹ gốc Phi năm 1987 xuất hiện trên tờ báo này 42 lần, đến năm 1993 đã xuất hiện 1422 lần. Một ngày nọ anh bạn Miami của tôi, Jim Bishop, đến chương trình Larry King Live với tư cách là một khách mời.
Hãy nói một cách đơn giản nhất và chân thành nhất. Tôi tự đặt câu hỏi và thảo luận một mình. Và tôi không phải là một người nhận lương hưu của công quỹ, các ông thấy không? Lạy Chúa! Lẽ ra người ta nên công bố điều này.
Tức là trước hết họ phải hiểu ngôn ngữ của bạn. Benny không hiểu gì cả: Cười cái gì chứ? Tại sao tớ phải cười? Benny không kiềm chế được và đã phá lên cười vì cậu ta bị hai tiếng Đừng cười của Burns ám ảnh.
Bạn sẽ thành công hay thất bại? Tất cả tùy thuộc vào sự khéo léo lúc co lúc duỗi của bạn. Tôi đã đi tới đi lui ở đó suốt ba tuần liền, với niềm hi vọng sẽ được vào làm nghề phát thanh như vẫn hằng ao ước. Sau 16 năm thi đấu, John hiện đã giải nghệ và làm phát thanh viên trên làn sóng Baltimore Orioles.
Sau cùng tôi hỏi anh một câu quen thuộc mà người ta thường hỏi nhau khi nói về cha mẹ: Cách đây vài năm, tôi được mời làm người dẫn chương trình trong một buổi họp mặt trưa của những quan chức lãnh đạo ở New York. Tôi nghĩ rằng chỉ có Joe cha mới biết phần còn lại của câu chuyện.
Hãy nhớ rằng người ta đến đó để nghe bạn nói, không phải để nghe bạn đọc. Hãy thử chọn một cái tên khác hay hơn xem. Thích nhất là được nắm tay cha tung tăng xuống đại lộ Howard, rồi đến công viên Saratoga.
Thật ra nói trước công chúng rất thú vị, vì ta hoàn toàn được làm chủ câu chuyện. Ba đứa chúng tôi được mời lên văn phòng ngay sau đó. Nó là một hình thức giao tiếp đàm thoại hết sức tự nhiên.
Joe con ngẩn người ra, suy nghĩ rất lâu rồi mới trả lời: Tôi yêu những gì ông làm. Tôi lượn sang bên trái. Trên bàn chúng tôi chẳng có một bông hoa nào, phía sau cũng không có những bức tranh khổng lồ nào về quang cảnh New York hay Washington làm phông cả.