Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông.
Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình.
Đó gọi là biết chơi. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.
Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta. Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi.
Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch.
Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Thôi thì tôi im lặng.
Người lớn thật buồn cười. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt.
Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi. Chà, ta thua hắn, có lẽ. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.
Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Một pho tượng im lìm. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng.