Ông biết rằng đọc thứ sau này, có thể học được một vài điều hay. Ông ta lượm hằng triệu bạc mà chết, chết hồi có 61 tuổi. Sung sướng mà thôi ư? Tôi còn thấy muốn nhảy múa điên cuồng lên nữa chứ? Tôi có thể thiệt thà nói rằng không bao giờ tôi phí thời giờ để tiếc và than thở rằng sao mình không phải là một Thomas Hardy thứ nhì.
Ít khi chúng tôi có tiền lắm - trừ mỗi năm một lần, lúc bán heo. Ông làm cách nào mà tài tình như vậy, nhất là khi không biết nói tiếng Pháp? Thưa rằng thế này: Ông xin chủ hãng kính viết cho một câu tiếng Pháp chào khách, rồi ông học thuộc câu ấy. Đừng ưu phiền nữa mà kiếm việc gì làm cho khuây khoả đi".
Tất nhiên thế, không thể khác được. Bạn cho là lạ lùng ư? Xin bạn hãy nghe đây. Một ngày kia ông tự nhủ: "Anh già khù khờ kia ơi, khi anh đã bước lên một địa vị hơn người, anh phải chịu những lời chỉ trích, tránh thế nào được.
Ngón tay trỏ bên trái của tôi đeo một chiếc nhẫn, và khi nhảy, chiếc nhẫn móc vào đầu một cây đinh, ngón tay tôi đứt văng ra. Nhưng nếu bạn nhất định chơi cờ bạc thì phải chơi cho thông minh, nghĩa là phải tính xem phần may nhiều hay phần rủi nhiều. Quá khứ đã chết, đừng cho nó sống lại nữa.
Mà người đời không chịu hiểu như thế. Bà cho tôi hay rằng trước mỗi buổi dạ hội chính thức, trước mọi cuộc hội nghị, bà ngồi nhắm mắt ở ghế bành để dưỡng tâm thần trong hai mươi phút. Ông theo lớp giảng của tôi.
Như vậy luôn tám tuần lễ. Chưa có người nào tự tử bằng cách nhịn ngủ hết, mà sau này chắc cũng không có ai dùng cách ấy. Hai đứa nhỏ ấy làm cho tôi vui nhiều hơn là tôi đã làm vui chúng.
Ông Bolitho viết câu ấy sau khi bị cưa một chân vì tai nạn xe lửa. Tôi luôn luôn để họ tự tiện. Từ lâu tôi vẫn kính phục một người đã quá cố là ông Fred Fuller Sheld.
Không đầy mấy tuần sau tôi thấy vui vẻ và treo ở cửa buồng tôi một tấm bảng, cấm không cho hai người vào thăm một lượt. Tôi yên ổn làm ở đó cho đến chiến tranh, tiệm phải đóng cửa. Chồng bà đau, bà phải kiếm tiền nuôi chồng.
Tôi hỏi ông: "Thanh niên đi kiếm việc thường có lỗi lầm nào nhất?" Ông đáp: "Họ không biết họ thích việc gì hết. Chính sự không có lấy một mục đích nhất định, sự chạy loanh quanh hoài, như điên khùng nó sinh ra bệnh thần kinh suy nhược và biến đổi đời sống của ta thành một cảnh địa ngục. Bà Elizabeth Connley đã khổ sở mới tìm được chân lý ấy.
Bây giờ tôi biết rằng ta chỉ sống được nội ngày hôm nay thôi, không sống được thời dĩ vãng và tương lai và "Đối vơí một đạt nhân thì một ngày mới là một đời sống mới". Tôi nhận được lệnh ở giữa trời, trên đập đá tại bờ biển Bayonne. Đáng lẽ đáp rằng tôi còn mắc việc và lát nữa sẽ trả lời thì tôi quyết định và trả lời liền: Tôi luôn luôn giải quyết lập tức mọi vấn đề, nếu có thể được.