Thế rồi ông Gió cuốn Cục Ghét theo mình đi về phía khu rừng. Những hình ảnh đó vô tình làm chạnh lòng cô như một vết thương bị xát thêm muối. Nghĩ hiệu quả tức là hướng suy nghĩ của bạn đến những mục đích cụ thể.
Khốn nạn thằng nhà đài, khốn nạn thằng HBO, phim gì không chiếu, chiếu cái phim quỉ gì vậy không biết?! Mà ai bảo mình ngu, biết thế còn ngồi coi làm chi. Như thường lệ, một tô bò kho, hai ổ bánh mì, bàn bên phải, góc trong cùng. Tôi nhận ra một điều rằng, dù là ai nếu bạn tự tin với những gì mình đang có
Trong cuộc sống hối hả, đôi khi chúng ta bỏ quên đi những điều thật sự giá trị, chỉ đơn giản vì chúng quá gần gũi, thân quen mà chỉ khi đánh mất nó ta mới chợt nhận ra. - không đâu cả nghĩa là ở ngay đây. Nghe có mùi xác rữa, bỗng chốc một đàn kên kên từ đâu kéo tới thi nhau rỉa xác chú voi già.
Khi bạn học xong một học kỳ, bạn cảm thấy thích người thầy cũ và muốn họ tiếp tục dạy bạn trong các học kỳ tiếp theo. Trong đôi mắt cô chứa đựng bao nhiêu điều, hờn trách có, bi lụy có, bịnh rịnh có, hoan man có, lòng cô đầy mâu thuẩn. Lang thang một hồi lâu, Ghét đi ngang qua một xí nghiệp sản xuất khí đốt, từ ống khói trên nóc những nhà máy khổng lồ đó liên tục thải ra vô số Khói Đen.
Trải qua bao nhiêu thăng trầm của lịch sử tình yêu vẫn luôn là chủ đề nóng bỏng và được quan tâm hàng đầu. Cầm tờ giấy quyết định bổ nhiệm làm giáo viên mỹ thuật trên tay, trong tôi tràn ngập một dòng cảm xúc thật lạ, vừa vui sướng vì mình được làm việc với đúng sở trường nhưng lại cũng vừa lo lắng vì không biết với tính cách của mình tôi có thể đảm nhận tốt vai trò của một người giáo viên hay không?! Chị phải ngồi trên bàn máy suốt từ sáng đến tối để kịp tiến độ công việc.
Trong đôi mắt cô chứa đựng bao nhiêu điều, hờn trách có, bi lụy có, bịnh rịnh có, hoan man có, lòng cô đầy mâu thuẩn. Thật không may, hình như cũng đã có người rồi thì phải, nhưng chỉ có một người duy nhất. Như thường lệ, một tô bò kho, hai ổ bánh mì, bàn bên phải, góc trong cùng.
Chạy tới chạy lui cả ngày đếm tận đêm, ngủ thiếp đi "Bé nhớ chị quá!" - Câu nói đầy tình Trong một cộng đồng, ngoài những con người khẻo mạnh thì cũng có những người kém may mắn hơn, họ có thể bị khuyết tật từ nhỏ thiếu một bộ phần nào đó hoặc vì rủi ro nào đó mà mất một cánh tay, một cái chân, nhưng không ai là không có ghét.
Tối hôm đó, sau khi viết xong bức thư, nhân lúc ba đang đọc báo ngoài phòng khách, Chip bí mật cho bức thư vào cặp hồ sơ của ba. “Vy!” - giọng một người thanh niên phát ra. Tiến “bà tám” theo như cách gọi của Chíp lại xăm xoi: “Bà già vô lớp rồi kìa, nó ngồi cái bàn nào là nhà trường đứt ruột cái bàn đó, học hết năm có lẽ cái ghế nó ngồi sẽ còn bóng hơn cả gương đấy tụi bây à!”.
Một vĩ nhân thì có gì khác với những người thường?. Đó là một trong những ngày đáng nhớ nhất của cuộc đời tôi. Tôi soạn một CV nhỏ để đăng trên các diễn đàn, mạng xã hội và gửi email cho các công ty đang có nhu cầu tuyển dụng trên các trang tin việc làm.
Khi mới biết chạy xe và được sắm chiếc xe máy đầu tiên, bạn luôn mân mê thật nhiều, chạy thật nhiều, thử ga thật nhiều, để rồi… nó trở thành đống sắt vụng cũng thật nhanh. - Con bị trặc chân rồi, đưa ta coi nào! – Vừa nói bà vừa xoa cổ chân cho Chíp. - Sao anh lại ở đây, em nghe dì Lan nói tháng sau anh mới về nước cơ mà? – Cô hỏi.