Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ.
Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt.
Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Thua còn có năm nghìn an ủi.
Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời.
Nhưng thế tại sao ta không sướng? Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể.
Nhưng thế tại sao ta không sướng? Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không.
Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực.
Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.
Vào ngủ tiếp đi con. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Cũng có cớ để thôi viết.
Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Nước mắt tôi lại rơi.