Điều thứ nhì là phải vừa đọc vừa suy nghĩ. Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn. Vậy mà người ta cứ bảo thời giờ là tiền bạc chứ.
Không ăn cắp nó được. Bạn lại cứ nằm xuống, thiêm thiếp triền miên giấc ngủ mà bạn gọi là cuộc sống của bạn đi. Thời giờ quý hơn tiền bạc nhiều.
Báo sản xuất rất mau là để cho mình đọc mau. Tiêu phí thì giờ hoặc làm một việc lăng nhăng thì dễ lắm; muốn làm cái gì khác thì phải thay đổi tập quán. Và cũng không có hình phạt.
Ai mà không hiểu luật biến hóa thì chỉ coi biển là một cảnh vĩ đại buồn chán. Nguyên nhân mối nguy đó là tại ta ráng làm nhiều quá, và chỉ có một cách tránh nó là lập lại chương trình, làm bơn bớt đi những cái nghề, càng học, càng ham, và có những kẻ thích hăm hở gắng sức tới nỗi luôn luôn như không kịp thở. Ai mà không hiểu luật biến hóa thì chỉ coi biển là một cảnh vĩ đại buồn chán.
Nếu một người đứng trên bờ hồ tắm và hỏi bạn: "Tôi phải bắt đầu nhảy ra sao đây?" thì chắc chắn bạn đáp: "Cứ nhảy đi, bình tĩnh mà nhảy". Và khi đọc xong bạn thành thật tự hỏi còn ghét thơ nữa không? Tôi đã biết nhiều người đọc xong rồi, tự nhận rằng từ trước oán thơ là hoàn toàn nhầm lẫn. Chúng ta không suy nghĩ.
Nhưng bạn cũng không có thể tiêu non thời gian được. Còn nhiều cuốn nổi danh hơn nữa. Tôi xin để bạn ở lại đó tới 6 giờ chiều.
Bạn có nhớ những tối đi đờn ca trong một đám tiệc không? Khi có việc gì nhất định để làm buổi tối, một việc gì cần hết năng lực của bạn, thì bạn chỉ nghĩ tới việc đó thôi, bạn cũng thấy hăng hái, vui vẻ suốt ngày rồi, phải không? Nếu người ta bảo bạn chỉ chỉ tên những nhạc cụ dùng trong khúc đầu bản hòa tấu C thấp thì chắc bạn chỉ không được. Nhưng trước khi bắt đầu bạn cho phép tôi dặn nhỏ mấy lời này:
Xin bạn nhớ; không ai cướp được bảo vật đó của bạn. Bạn chưa biết thưởng thức tường tận từng tiếng vì bạn chưa bao giờ luyện tai nghe như vậy. Trong nhiều năm - đúng ra là cho tới khi tôi gần 40 tuổi - tuần lễ của tôi có bảy ngày.
Làm được một công việc mệt nhọc, lòng tự tin của bạn sẽ tăng lên. Nó lớn tiếng khoa trương để bạn tin dùng nó; mới đầu, bạn không làm thoả mãn nó được, nó đòi hỏi nhiều hơn, nhiều hơn nữa; nó nóng nảy muốn dời núi lấp sông. Mà khó thay đổi cái của quỷ đó lắm.
tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ. Đó là một trong những câu mà ai nấy đều thuộc, đều biết giá trị, nhưng chỉ những người thông minh nhất mới đem áp dụng. Chúng ta có và luôn luôn đã có tất cả số thì giờ trời cho.