Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ. Bạn ghét sự đợi chờ.
Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Tôi đốt chút, chả hả hê gì.
Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu. Để không bao giờ khuỵu xuống cả.
Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.
Nên cứ phải từ từ từ từ. Hoặc biết nhưng không rõ. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó.
Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Tôi định kêu to hơn, lại thôi.
Chúng lã chã nhảy dù xuống sách. Tối, bạn đèo bác vào viện. Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi.
Dù đôi khi như leo cột mỡ. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời.
Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.
Để nấu cơm cho anh ăn. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Hắn không thể tự tha thứ cho mình.