Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.
Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Cả món tinh thần cũng thế. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.
Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Là người thì nên thế. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.
Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhiễm thói ấy mất rồi. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi.
Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Cô gái bảo: Vô duyên.
Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi.
Nó vẫn còn hoang dã. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi.
Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.