Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm.
Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới. Có lí do cũng không khóc. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt.
Nhưng nước mắt không nghe tôi. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào.
Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. - Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau?
Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.
Rao giảng cũng là chơi. Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại.
Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo.
Giữa đời sống và nghệ thuật. Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê. Nhưng đó không phải là cái bạn muốn.
Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.
Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.