Chà, việc mô tả phong cách của mình thì khó hơn nhiều so với mô tả phong cách người khác. Anh luôn quan tâm đến thời sự, luôn đi đầu trong những phong trào từ thiện. Bất cứ diễn giả thành công nào cũng có một phong cách nói riêng của họ.
Có thể bạn không phải là các luật sư trong phòng xử án, nhưng bạn hoàn toàn có thể học hỏi ít nhiều ở họ. Nhưng tôi lại nhìn vấn đề theo một khía cạnh khác. Jack hiểu ra rằng, muốn bán được hàng thì trước hết phải biết chào mời sao cho thuyết phục, muốn chào mời thuyết phục, thì phải nắm vững trong lòng bàn tay tính chất của món hàng.
Chúng cho thấy bạn ở thế chủ động, bạn có trình độ cao, bạn am hiểu nhiều thứ, và nhất là chứng tỏ bạn đã có nghiên cứu ít nhiều về ngành nghề này. Ngoài ra anh còn là một nhà doanh nghiệp thành công. Cậu bé sẽ nhận được tiền huê hồng khi bán được sách.
Anh không giả tạo, không hài hước một cách khiên cưỡng. Hoặc những điều mang tính rất riêng tư và tế nhị. Lúc ấy chưa có điện, chưa có radio hay truyền hình mà chỉ có những cơn dịch bệnh hoành hành không thuốc chữa.
Buổi lễ choáng ngợp một rừng hoa và một rừng cờ. Không cần phải nạt nộ hay quở trách họ, hãy để cái đồng hồ làm việc đó thay bạn. Đó là tiếng đầu tiên và cũng là tiếng cuối cùng mà tôi nói.
Tốt lắm! Kể từ bây giờ đây là tên của anh. Tôi thật sự không biết cái nào đáng nhớ hơn 91 từ you know hay nội dung cuộc gặp gỡ. Nói chuyện với ông chủ không thể giống như cách nói với anh bạn ngang hàng hay với cấp dưới của bạn.
Khi thị trưởng Cuomo nhấn mạnh điều này, ông đã làm cho tôi phải suy nghĩ. Bài nói của bạn ngốn bao nhiêu thời gian? Chỗ nào cần lên giọng? Chỗ nào cần xuống giọng? Lúc bắt đầu có cuốn hút và khi kết thúc có khái quát lại vấn đề không? Sơ sài hay sâu sắc? Bạn đã thật sự cảm thấy tự nhiên và thoải mái khi nói hay chưa? Nếu cần hãy tập nói trước với người thân của bạn và nhờ họ góp ý. Marsall bước vào, ông chúc tôi may mắn Anh sắp lấy tên là gì?
Bây giờ mới tháng giêng! Tôi đồng ý. Với tôi, ngôn ngữ điệu bộ cũng giống ngôn ngữ nói vậy. Carl Sandburg, một nhà văn xuất sắc từng đoạt giải Pulitzer Prize cho quá trình nghiên cứu về trào Lincoln, đã bộc bạch sự khâm phục và ngưỡng mộ của mình đối với Kennedy: Đây chính là phong cách của cựu tổng thống Lincoln!.
Đừng chê bai, hạ thấp người khác. Nhưng trong các buổi giao lưu trước công chúng Mel lại vui vẻ và cởi mở hơn hết. Có một thành ngữ nói rằng Đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Khi quá khắc sâu, lo lắng về một điều gì đó nghĩa là ta đang mang một nỗi ám ảnh. Và khi có ai đó nghỉ bệnh hay được nghỉ phép thì ngay lập tức, tôi liền tình nguyện xin gánh vác luôn phần việc của họ. Họ được gọi là người hay động lòng trắc ẩn (the commiserators).