Chắc bạn tự nhủ: "Anh chàng Carrnegie này muốn truyền bá đạo Cơ Đốc Khoa học đây". Ông nói: "Dần dà, mỗi người sẽ phải trả nợ những hành động vô luân thường đạo lý mà y đã phạm. Má tôi chẳng những may đồ cho cả nhà mà còn phải nấu lấy xà bông cho chúng tôi giặt đồ nữa.
Cuộc khủng hoảng ấy đã cho tôi một sức mạnh mà không bao giờ tôi ngờ có được. Trong kỹ nghệ, những người bệnh thần kinh cũng do những nguyên nhân ấy. Tôi chắc họ cũng chẳng bao giờ nghĩ tới sự ấy.
Ông tên Tromper Longmay và hãng ông ở đường 40 Wall street. Ông chép trong tập ký ức của ông: "Suốt đêm đó tôi ngâm chân trong nước nóng và hột cải, lại đắp hột cải trên cổ tay, trên gáy, mong đến sáng sẽ hết nhức đầu". Nhưng mỗi lần nói trước đám đông, tôi can đảm được thêm một chút.
Không phải chúng tôi phát đạt ngay đâu. Vậy bác sĩ Adler khuyên ta mỗi ngày làm một việc thiện. Đã không hy vọng là một người hoàn toàn thì nên noi gương E.
Từ đó ông tiến dần lên đài vinh quang và uy quyền. Bạn nói bạn biết rõ tiêu tiền vào những việc gì ư? Có thể được lắm, nhưng trong 1. Trong khi thất vọng, tôi quyết định một lối sống mới, nhờ đó ăn ngủ được và hết lo.
Anh muốn bỏ, nhưng sợ khó kiếm được việc khác. Suốt mấy giờ liền, tôi cứ nghĩ đến con người tàn tật mà vẻ tự mãn đã lộ ra mặt như vậy. Bạn có giữ được như vậy chăng? Nếu bạn là một người bình thường, vô bệnh, bạn có thẻ trả lời.
Dougherty kể trên kia: "Nhớ lại thì hồi từ mới đi làm, tôi đã có thói quen dậy năm giờ sáng - vì sáng sớm tôi suy nghĩ sáng suốt hơn những lúc khác- và lập chương trình làm việc cho ngày đó, việc nào quan trọng nhất thì làm trước". Một đêm, ông ngủ chung phòng tại lữ quán với giáo sư Sayce ở trường Đại học Oxford. Roosevelt, ưu tư tới nỗi đau rồi bất tỉnh.
Nhưng tôi đã để cho tinh thần hưu dưỡng và hết lo nghĩ. Người nào làm được như vậy là một tín đồ rồi mặc dù không biết chút đạo. Như vậy nghĩa là lính thuỷ có thể nhảy kịp xuống biển và phần rủi bị chết không lớn mấy.
Lại có nhiều người nói: "Tôi làm vui lòng họ làm chi? Họ có nghĩ cách làm vui lòng tôi đâu?" Tôi đáp: "Vì như vậy lợi cho sức khỏe của ông. Như vậy, nếu may mà gặp người nào biết ơn mình thì phải vui thích biết bao không? Còn nếu chẳng may thì cũng không đến nỗi thất vọng. Chúng tôi đề phòng rất cẩn thận không cho các con cháu lại chỗ đông người, không cho chúng đi học, đi coi hát bóng.
Nhưng về sau mỗi ngày một bớt. Nếu chúng ta mệt lắm, vừa đi chúng ta vừa ngủ được. Bà đưa ra một chiếc bánh làm mẫu.