Hỳ nhình những gì đã xảy ra trong cuộc tranh tài Olympic mười môn phối hợp :chạy 100m,400m,1500m,chạy vượt rào 110m,ném lao,ném dĩa,đẩy tạ,nhảy sào ,nhảy cao và nhảy xa : Ta phải tìm xem nguyên liệu bỏ sót ấy là gì và thêm nó vào”. Câu nói dưới đây là một phát biểu thích hợp:
Nếu bạn có bằng cấp, bạn là người thành công. Nhưng tất cả những gì mà ta phải đạt được chính là một quyết định đúng trong những lần quyết định sai lầm để xoay chuyển mọi thứ. TIẾN SĨ MAHATHIR PHÁT BIỂU TẠI CUỘC PHÁT ĐỘNG DỰ ÁN MALAYSIA-EVEREST’97
sinh ngày 23/9/1923 ở Sta. Có lẽ thay cho lời kết của chương này ,xin được dẫn lời một trong những bậc thầy vĩ đại nhất của mọi thời đại-Socrates Anh đã 2 lần bảo vệ được danh hiệu của mình, đánh bại cả Liston và Patterson.
Các nghiên cứu gần đây dã chứng minh có rất ít tương quan giữa thành công của một đứa trẻ trong kì thi với thành công của nó khi trưởng thành. Quyển sách của ông viết về các chuyến du hành đã mở mang trí óc dân châu u về văn minh Viễn Đông Những người khác dừng lại và thoái lui.
"Bạn chỉ biết quý vẻ tráng lệ của các đỉnh núi cao vời vợi khi đã đúng ở vực sâu thẳm nhất " Thất bại bị xem là điều cấm kỵ. Điều đó chứng tỏ rằng làm 1 việc gì đó (tức là đấu tranh )cho người khác là góp 1 phần tích cực cho sức khỏe và sự trường thọ.
Và bất kể bạn định làm gì trong cuộc mạo hiểm mới hay trong lúc lạc đường,đây là lới khuyên từ một người thông thái: Sau đó, anh lại làm lại một lần nữa hết sức mình, anh lại xem xét và nở một nụ cười mãn nguyện trên môi. Nếu không có khó khăn sẽ không có thành công nào ;nếu không có mục đích để đấu tranh chúng ta sẽ không dành được gì cả .
Chán thật! Mất một năm làm kẻ “hạ đẳng” đã quá đủ. Chẳng hạn,những thay đổi về mặt hooc môn có thể làm tâm tính của một người thay đổi đột ngột. Có một thời ch tất cả mọi sự.
Chính xác là 2 năm sau, tôi đã bắt đầu “ngứa nghề” trở lại. Tôi không có lí do gì để chán nản. Chẳng hạn như đừng mong đợi người khác tán dương bạn vì bạn thất bại.
Anh đang đi dạo trong sân. Nhiều người không hiểu nó, sợ hãi và căm ghét nó. Ngay từ lúc còn rất nhỏ,7 tuổi.
Tôi đã từng chứng kiến người Singapore cố gắng ra sao để thay đổi đất nước của họ từ chỗ kém phát triển thành một trong những quốc gia hiện đại và thịnh vượng nhất trên thế giới. Nhiều người không chú ý được đến điều đó. Phải chăng đó là cách mà ta thực hiện để sống hết cuộc đời mình? Có lẽ ta nên xem lại những gì Helen Keller đã phát biểu: “Cuộc sống vừa là một cuộc mạo hiểm táo bạo, vừa chẳng là gì cả”.