Hôm nay đi đâu? Không biết. Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.
Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy. Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con.
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.
Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ.
Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế. Rồi đến nằm bên nàng. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột.
Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây.
Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến.
Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.
Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn? Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.
Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.