– Ông chủ của tôi đánh giá đúng năng lực của tôi, nên đã cho tôi làm quản lý. Ông biết anh ta từ hồi còn ở Harroun. Trong cái túi này, tôi có để sẵn áo quần cho cậu cải trang.
- Việc làm chỉ dành cho những kẻ nô lệ thôi! – Hadan Gula đáp không cần nghĩ ngợi. "Thà thừa một thận trọng nhỏ còn hơn phải gánh chịu một điều ân hận lớn về sau". Họ đều đang đi làm để nuôi sống gia đình, nên đồng ý trích ra một phần mười số tiền kiếm được góp vào công trình đó cho đến khi nào mảnh đất được bán lại.
Trái lại, tôi muốn mình trở thành một khách mời danh dự trong bàn tiệc của những gia đình giàu có ở Babylon. Những kẻ đầu đảng bị giết chết, còn một số khác trong đó có tôi bị dẫn về Damacus bán làm nô lệ. Năm 1926, ông xuất bản tập sách đầu tiên mở đầu cho một loạt các tập truyện ngắn nổi tiếng viết về cách thức tiết kiệm, và phát triển tài chính của những nhà kinh doanh.
Có người cho rằng, họ sẽ kinh doanh thành công nếu có vàng trong tay, nhưng trên thực tế họ lại gặp thất bại. Thật đáng thương thay cho những con người sống kiếp đọa đày đó, Kobbi ạ! Tôi rất đồng ý với anh, ngay ngày hôm nay chúng ta sẽ rủ họ cùng đi!
Tôi không muốn để vàng nằm im trong túi, cho dù tôi cũng rất sợ gặp phải những rủi ro, bất trắc. Chị là người thân duy nhất của em và em cũng rất mong chồng của chị có cơ hội để trở nên giàu có. - Chẳng lẽ mình đã sai khi chọn lối thoát này? Chẳng lẽ mình đúng là một kẻ hèn nhát, một con người có linh hồn của một kẻ nô lệ ư? – Nghĩ đến đây, bỗng nhiên đầu óc của tôi bỗng trở nên tỉnh táo hơn.
Điều này chính là động lực mạnh mẽ thúc đẩy bạn phải thực hiện cho bằng được. Khác với lúc đến đây, bây giờ không chỉ đầu óc mà cả cuộc đời anh dường như đã sang một trang mới, sáng sủa hơn rất nhiều. Ba người này vẫn cặm cụi, lam lũ trên mảnh đất của mình.
Anh buộc phải ngồi đây và uống nước lạnh trong khi Dabasir ăn ngấu nghiến cái đùi dê thơm phức. Các bạn đừng nên giễu cợt điều tôi vừa nói vì cho rằng nó quá đơn giản. Con người cũng giống như vậy.
Cuối buổi tiệc, vợ chồng ông Arkad ngồi trên hai chiếc ghế lớn đặt trang trọng ở giữa đại sảnh phòng khách. Tôi thường mua những chiếc áo đẹp, sang trọng để tặng vợ tôi. Tôi đang rất đói nên muốn ăn nhiều một chút.
Đã hơn nửa cuộc đời làm lụng vất vả và khổ nhọc, chính anh - người bạn thân mến nhất của tôi - vẫn chỉ có cái túi rỗng không và đã lên tiếng mượn tôi hai đồng bạc nhỏ nhoi. Ngoài ra, anh ta còn bộc lộ ra là một người buôn bán rất tệ nhưng lại tiêu pha vô độ. Đây là một trong những công trình xây dựng đầu tiên có tầm mức vĩ đại được biết đến trong lịch sử loài người.
Nếu dựa vào lời hứa đó thì quả thật là không an toàn cho số vốn đã bỏ ra. Dabasir có vẻ như phớt lờ trước tình cảnh của Tarkad. Một là biết nắm bắt, quyết tâm thực hiện để đạt thành công và sở hữu được cái tài sản có giá trị; hai là bỏ qua cơ hội hoặc không có ý chí thực hiện, để rồi suốt đời sống trong sự nghèo khó và hối tiếc.