Mấy ý tứ chợt ngân nga: Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt.
Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề.
Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới. Nhất là những mặt còn lại của đời sống.
Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có.
Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh.
Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.
Phải hết sức giữ gìn. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa.
Hắn cũng đang không cảm nhận được. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.
Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.
Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai.