Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ.
Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân.
Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Đã thế lại còn không chịu quay bài. Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày.
Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi.
Để trẻ con bớt dần phải khóc. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta.
Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.
Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự.
Sao lại xé sách hở con. Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy.
Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ.
Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.