Hai là bạn viết cái chuyện này. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Tôi muốn thi xong được để yên.
Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó.
Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở.
Còn tôi, chưa đến lúc. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược.
Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi.
Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó. Hoặc: Môn này không phải học. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ.
Tiếp theo thì còn tùy. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài. Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi.
Và những cái xác cháy khét lẹt. Bắt đầu khó nghĩ đây. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá.
Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm.