Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi.
Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực.
Hồn nhiên đến đáng sợ. Không hút là không hút. Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa.
Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường.
Dù trái tim đương bề bộn. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề.
Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm. Xin lỗi nhé, buồn ơi.
Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Cái chính là tự mình phải làm chủ mình.
Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Để khám phá đến tận cùng. Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi.
Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ.
Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên. Vậy thì nó là một giấc mơ.