Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau.
Hắn phải lừa phỉnh mình. Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.
Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép.
Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Bác không rõ cháu đi đâu.
Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Hai chuyện này khác nhau.
Thằng em ngồi bên phải tôi. Này, lấy cho chú bao thuốc. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ.
Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Thích làm cả cái mình không thích.
Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương.
Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời.
Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn. Có người cười toe toét. Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.