Tôi ghi những nơi mà vợ con binh lính có thể lại ở tạm và đáp những câu hỏi về gia quyến của họ. Ngày tôi gặp ông, ông đang điều khiển ban phụ trách sản xuất những phim thời sự của hãng Metro-Goldwyn- Mayer. Đã có lần tôi đem điều này hỏi ông David M.
Không có một sinh vật nào ở miến ấy hết. Vài ngày sau khi Kipling đạp xe máy trên đường, thình lình gặp người anh vợ đánh xe ngựa ra cản lộ. Không có một sinh vật nào ở miến ấy hết.
Tôi tin rằng hằng hà sa số những tinh tú quay cuồng trong không trung tối tăm, lạnh lẽo, không có sinh vật, đều do một sức u mê tạo ra. Con phải bỏ hết oán hận, hết ý nghĩ chua chát đối với bất cứ ai". Rồi hỏi anh ta dạy dỗ nó ra sao.
Ta có thể chú ý tới những vấn đề nghiêm trọng mà vẫn thẳng người tiến bước với một bông cẩm chướng ở khuy áo được [22]. "Câu chuyện xảy ra trong đại chiến thứ nhất. Ông phải tính trước, với hai cắc mỗi ngày, ông phải tiêu những gì? Như vậy, có khi nào ông tự hỏi tiền đi đâu mất không? Không, ông đã biết rồi mà.
Cảnh chết chóc và đau lòng xẩy tới bên hàng xóm. Hãy kiếm những nhược điểm mà sửa chữa, đừng cho kẻ thù trách ta được. Họ sống một cách hợp lý và bình dị từ lâu, rồi khi kiếm được số lợi tức đó, họ cho rằng đã đạt được mục đích của đời họ rồi.
Xem đấy bạn thấy rằng Chúa Giê Su, khi dạy "ta hãy yêu kẻ thù của ta", không những đã vạch ra cho những kẻ theo đạo Ngài một con đường tinh thần, đồng thời lại đã dạy họ một bài học về cách giữ gìn sức khõe mà khoa học trong thế kỳ hai mươi này cũng phải công nhận là đúng. Lựa một nhà chuyên môn có đủ sách để kiếm tài liệu về các nghề nghiệp trước khi khuyên bạn. Không cần phải học ở Harvard mới tìm thấy chân lý ấy.
Tôi cũng không biết tên nơi đó nữa, nhưng thấy cảnh tĩnh mịch yên ổn. Các bà chẳng bao giờ thấy hết việc cả và lúc nào cũng lo lắng chạy thi với kim đồng hồ. Và tôi liền xin một chân bán hàng ở một tiệm lớn".
Lại hỏi một bác sĩ chuyên muôn trị mắt, ông mới hay cái sự thật đau đớn này: ông sắp đui. Tôi vội vàng bán lại chiếc quan tài cho một nhà chuyên lo đám táng và trở lại làm ăn. Năm 1942, ông đang ở Trung Hoa khi quân Nhật chiếm Thượng Hải.
Mà bây giờ chúng đã sắp nhốt tôi vô cái ngục hiểm độc kia! Làm sao trừ được 50% lo lắng về công việc làm ăn của chúng ta? Tôi lo sợ các cô gái cười tôi khi tôi dở nón chào các cô.
Nếu con người mất cả hai chân kia còn có thể sung sướng, vui vẻ và tự tin được, thì tôi, một người đủ cả hai chân, có lý gì lại không sung sướng, tự tin như ông ta. Tôi ghi tâm tạc dạ bài học ấy. Vậy nên nói như vầy: "Thử nghĩ xem, chị Sue đã mất bao công để đan cái khăn này mừng chúng ta! Thiệt tốt bụng quá! Phải viết thơ cảm ơn chị ngay mới được".