Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình.
Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.
Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ.
Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác.
Điểm Anh thấp hơn thực lực. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Bạn không mong bác đọc lắm.
Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo.
Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm.
Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.
Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Rất rối rắm và hoang mang.
Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Họ nào có tội tình gì. Đó cũng là một thứ trói buộc.