Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do.
Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Như thể kéo một con vích lên bờ. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.
Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình.
Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.
Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi. Hôm nay đi đâu? Không biết. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.
Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra.
Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện.
Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm.
Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình.
Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Và như thế, em hiện hữu. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.