Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Giấc mơ cũ rồi mà. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.
Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này.
Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Tôi không có bản lĩnh. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét.
Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.
Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Sáng nay chép bài một tí.
Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn.
Từ nay thôi hẳn đá bóng. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Hoặc về sau mới lí giải được.
có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Bởi bạn là người sòng phẳng.
Bác không hài lòng một tí nào. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.
Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh. Con không nói thì làm sao mẹ biết.