Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn.
Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Em gọi mãi không dậy.
Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con… Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố.
Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Còn quá nhiều điều để viết. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ.
Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Họ nỗ lực vì điều đó.
Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.
Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa. Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở.
Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Mà sống khoa học một chút.
Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi.
Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Giữa đầm lầy thông tin. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn.