Một bài diễn thuyết thành công sẽ góp phần không nhỏ cho sự thành công của bạn. Chắc chắn Pacino không cố tình muốn gây cười, anh ta chỉ tự nhiên thốt ra cây ấy theo quán tính. Sau đó chúng tôi lấp vào chương trình với những cuộc điện thoại từ các thính giả.
Vòng đua thứ ba diễn ra không có gì thay đổi. Về yếu tố thứ tư có một óc khôi hài thì Nixon không có. Nhưng dẫu sao tôi cũng muốn nói rằng đây là một điều tốt đẹp cho các cầu thủ bóng chày.
Tôi hy vọng tất cả chúng ta đều không gặp tình trạng đó. Hãy nhớ rằng người ta đến đó để nghe bạn nói, không phải để nghe bạn đọc. Trong tâm trí không tỉnh táo này, làm sao biết nên hay không nên nói những gì.
Hãy vào một căn phòng trống, hoặc tận dụng trong phòng làm việc khi sếp và các đồng nghiệp đã ra về, hoặc sử dụng thời gian đợi ai đó, và tha hồ nói. Cả Bob Woolf lẫn Herb Cohen đều có một nguyên tắc chung: Phải tạo nên những chiến thắng thật sự. Đặt câu hỏi như thế nào cũng là một bí quyết giao tiếp.
Đừng nhìn vào bức tường hay nhìn ra ngoài cửa sổ. Tất cả đều nhạt nhòe trong cơn bão tuyết, căng mắt ra nhìn vẫn chỉ thấy một nhóm người loanh quanh với một vật gì tròn tròn. Nhưng nếu đã ngồi yên vị ở đó rồi thì hãy nhớ lời khuyên này của tôi: Càng ít lời càng tốt.
Tất cả chúng ta đều có ông bà, cha mẹ. Bây giờ mới tháng giêng! Tôi đồng ý. Phái nữ cũng bận tâm về nó.
Sau đó, tạ ơn trời, phần còn lại của chương trình diễn ra êm xuôi trót lọt. Tôi tập đọc cho thật truyền cảm. Dẫu ông vẫn luôn cố gắng pha trò khi nói chuyện nhưng không thành công như người khác.
Giả dụ như trên tường có treo một tấm hình chụp gia chủ đang đứng ở Quảng Trường Đỏ chẳng hạn, hãy hỏi về chuyến đi Nga của họ. Không nên nói quá dài dòng khi những người khác đều muốn đi thẳng vào vấn đề. Hai là, giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ giúp khán giả bừng tỉnh nếu họ thấy buồn ngủ.
Bob Hope cũng khiến tôi thất vọng với lý do tương tự. Câu trả lời của tôi là: Xin nhường việc đó lại cho các nhà khoa học. T-t-ôi biết tôi n-n-ói rất r-ất khó kh-ó-ó nghe, nhưng tôi v-ẫn r-r-ất vui khi được nói ch-ch-uyện với bạn.
Tôi đứng cạnh quan tài đóng chặt của người bạn thân yêu, cảm nhận rõ giây phút chia ly đau đớn. Trước khi nói những lời như vậy, tại sao bạn không nghĩ rằng khi nghe nó tang chủ còn xốn xang đến chừng nào. • Họ có cả một khối óc khôi hài, không ngại nói biếm về chính mình.