Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ.
Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.
Những thứ đáng ghét nhất. Cuối mùa lại ra đợt mới. Còn tôi, chưa đến lúc.
Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công.
Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói.
Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán.
Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Và có lẽ cả hướng thiện.
Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn. Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra.
Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Cảm thấy khỏe hơn một chút. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa.
Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại. Nhiều điểm rất giống tôi.