Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất.
Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Mất mất người kể chuyện. Không biết thì khó trách.
Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.
Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn. Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này.
Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II.
Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi.
Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi.
Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế?
Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Rồi ông lại bảo: Thôi. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm.
Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.