Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác.
Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào.
Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao.
Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết.
Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội.
Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền. Chậc, kể ra dài phết. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh.
Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Và có một cái đầu luẩn quẩn. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông.
Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Thôi, tôi trôi qua em rồi. Sáng nay chép bài một tí.
Dù mẹ không bay, không bay đâu. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Còn quá nhiều điều để viết.