Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi…
Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn.
Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở.
Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.
Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng. Nhưng em thèm được khỏe lại.
Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Hồn nhiên đến đáng thương. Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa.
Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. Không lại phản tự nhiên quá. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công.
Cái bướu ở lưng lồi lên. Hơi bị xịn, tiền triệu đấy. Chúng tôi đi thay quần áo.
Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn.