Mới đây một phụ nữ thám hiểm nổi danh nhất thế giới là bà Osa Johnson cho tôi nghe cách bà diệt ưu phiền. Gặp kẻ biển lận thì đừng ngại trả tiền công họ, để họ chỉ bảo, Nửa giờ công có là bao! Chị ta không muốn chúng "vào đời với một món nợ ở trên đầu".
Bạn có biết tại sao những vỏ xe hơn lăn trên đường mà chịu được đủ cái tội tình: nào cọ vào đường, nào đẻ lên đá nhọn không? Mới đầu các nhà chế tạo những vỏ xe cứng rắn. Có cái gì thì cầm cố cái đó, từ xe hơi tới đồ dùng. Ông Longfellow, một thi hào Mỹ, tìm được chân lý đó khi bà vợ trẻ của ông mất.
Khi ông Harry bước lên đoạn đầu đài, ông không an ủi, dặn dò vợ con mà chỉ căn dặn tên đao phủ trong khi chặt đầu đừng chạm tới cái nhọt nhức nhối ở cổ mình. Nhưng thú thật cùng bạn, hai việc cốt yếu kia, tôi không làm việc nào. Muốn đọc, bà dùng những sách in chữ thật lớn, dí sát đến mắt.
Nó làm cho họ già đi, tính tình hoá chua cay. Phải đấy, mình đi viết thơ cám ơn lão ta mới được". Võ trang! Chiến đấu! Chỉ hai chữ ấy là đủ rồi.
Khi vết thương lành rồi thì lạ lùng thay, người đó mất hẳn ngủ. Đây là một vài phương pháp thực hành có thể áp dụng ở nhà. Chị làm điệu bộ thiệt "mầu mè".
Công việc của tôi là ghi tên những người tử trận, hoặc mất tích, hoặc nằm nhà thương. Tôi khuyên ông nên mỗi ngày bỏ ra chút thì giờ để nghỉ ngơi. Kenley, Peary đã phải bỏ dỡ công việc thám hiểm ấy rồi.
Vì ốm đau hoài, bà Eddy sớm nghĩ tới khoa "chữa tinh thần". Ở chỗ kiếm được ít huê hồng quá, không xứng với công vất vả đi chào khách. (Chương này viết riêng cho các bạn thanh niêm nam nữa chưa biết được nghề hợp với sở thích của mình).
Họ run cầm cập như những kẻ sợ chết vậy. Bà đã giúp nhiều người về mọi cách sinh lợi, từ người phu vác, kiếm không đầy 100 Mỹ kim, tới những ông chủ hãng kiếm được trăm ngàn Mỹ kim mỗi năm. Khi quân Nhật tấn công, cả châu thành hỗn loạn.
Như trường hợp của bà Margaret Taylor Yetes chẳng hạn, một người đàn bà nổi danh nhất trong giới Hải Quân Hoa Kỳ. Ông bạn công sự với tôi đã có dịp nhận thấy rằng khi một người đàn bà có thể thổ lộ tâm tình, người ấy thấy nhẹ nhàng biết bạo. Nếu tôi là con ngài, thì ngài có khuyên tôi làm nghề đó không?
Chúng ta ai cũng muốn sống cho thoả thích. Thưa bạn, tôi đã có lúc phải lo sốt vó rồi. Đừng do dự, lo lắng hoặc đi ngược trở lại.