Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Tôi không muốn đi đâu cả. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì.
Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con.
Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới.
Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem.
Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Để sống cho xong đời. Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực.
Nó là một sự phối màu khá đẹp. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Tôi chả thấy thú vị gì cả.
Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế.
Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng.
Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều.
Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng. Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua.