Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Rao giảng cũng là chơi. Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình.
Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua.
Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường.
Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu.
Thậm chí, phải viết, phải sống. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích.
Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh.
Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn.
Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con.
Là dông dài, là ngắn ngủi. Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng.
Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người.