Đó là quy tắc thứ hai Vậy có lẽ ông đã tự nghĩ: "Hãy khoan, đợi một chút. Vấn đề sinh tử! Vậy mà trong chúng ta, có mấy người biết giữ thể diện cho người khác? Chúng ta chà đạp cảm tình của người, bắt họ theo ý ta, buộc lỗi họ, dọa dẫm họ; chúng ta rầy la con cái hay người giúp việc trước mặt bất cứ ai, không hề nghĩ rằng tự ái của họ đang bị ta chà đạp.
Nhưng ông phải cương quyết; luôn luôn dụng tâm mãnh tiến và đem đại thắng về cho chúng tôi". Châm ngôn của ông là: "Đừng xét người, nếu ta không muốn người xét lại ta". Roosevelt được quốc dân bầu làm tổng thống.
Một lát, thấy nóng quá, lão già lau mồ hôi trán và cởi áo. Nhưng ông Mahomey không nói ra như vậy, sợ mất lòng, mà lại thăm ông S. Ông bèn dụ tụi bạn trẻ như vầy: "Nếu chúng bây chịu kiếm lá cây nuôi bầy thỏ thì ta sẽ lấy tên mỗi đứa đặt tên cho một con thỏ".
Tôi chỉ xin ông chỉ giùm tôi một điều thôi. Là vì, giáo sư William James nói: "Hành động cơ hồ theo sau tư tưởng, nhưng sự thực thì cả hai đồng thời phát động. Cách đây vài năm, cháu gái tôi, Joséphine Carnegie, rời quê hương tới làm thư ký cho tôi tại Nữu Ước.
Đây là một bức thư chép nguyên văn, nói cho đúng hơn, là một tờ châu tri, của ông giám đốc một hãng quan trọng chuyên môn quảng cáo bằng vô tuyến điện, gởi cho mỗi ông quản lý những sở vô tuyến điện trong nước. Ông nhất định từ đó không chống lại ý kiến người khác nữa. nhưng ông nói cách mơ hồ làm sao! Không rõ ràng, không giảng giải chi hết).
Bạn hoài nghi ư? Càng tốt! Tôi yêu những người hoài nghi. Hôm sau một bà khác lại coi những tấm màn đó, ngắm nghía, tấm tắc khen và tiếc không có tiền sắm nổi. Nhưng khi uy quyền đó đã được ông Parsons công nhận rồi (khi ông này không tránh biện nữa) thì ông ta tươi tỉnh ra, hóa ra nhân từ, dễ cảm và tốt bụng như những người khác.
Tôi ráng tự bào chữa. Đây là dịp thực hành những quy tắc tôi đã học được. Tôi không cãi lời ông, chỉ hỏi xem nhiệt độ trong xưởng là bao nhiêu.
Ông thấy đó là một dịp phụng sự một lý tưởng cao cả và trở nên bất hủ. Nàng sinh được năm đứa con ngộ nghĩnh và gia đình chúng tôi như một tổ uyên ương. Tôi xin nhiệt liệt giới thiệu nó với "hải nội chư quân tử".
Vậy mà biết bao người không chịu làm theo như vậy! Người ta tưởng rằng làm cho kẻ khác nổi giận lên là sự quan trọng của người ta tăng lên. Nhưng, này anh, chúng ta là khách trong một cuộc hội họp vui vẻ, tại sao muốn chứng minh rằng ông ấy lầm? Có phải làm như vậy mà người ta có thiện cảm với mình đâu? Sao không để ông ta giữ thể diện một chút? Ông ta không hỏi ý kiến của anh mà. Tôi nhất định làm cho bà ấy đương thù ghét tôi, phải có thiện cảm với tôi.
Nghĩa nó vô cùng và bạn sẽ thường gặp nó trong cuốn sách này. Có? Ông bà thiệt gặp may tôi muốn được như ông bà lắm. Nỗi lo ngại của tôi quả không sai: Trong cái vẻ của ông nghịch tôi, tôi còn thấy cái vẻ khoái chí, vì gặp được dịp chỉ trích tôi.