Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.
Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt.
Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên. Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước.
Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ.
Tôi bảo than cũng là nhập ngoại. Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.
Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa.
Nhưng bác ta không tin. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài.
Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy.
Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình. Tác phẩm Bật dậy nào. Và ông vội ngoảnh đi.
Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.