Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét.
Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình. Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.
Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết
Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.
Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen.
Con người luôn biết sáng tạo. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.
Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi.
Muốn được tin tưởng một lúc. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên.
Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh.
Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện.